NOTE CUỐI CÙNG TỚ VIẾT CHO CẬU...
Có những thứ mất đi rồi làm tớ vĩnh viễn nuối tiếc, cũng có những thứ nếu tớ không mất đi sẽ không có được những điều tốt đẹp hơn. Tớ biết mọi chuyện xảy ra đều có lý do, bất cứ người nào ta gặp cũng đúng là người cần gặp. Và dần trưởng thành cậu nhỉ.Đôi khi, mọi chọn lựa trong mỗi thời điểm đều là phù hợp với mỗi chúng ta. Vì chắc gì, đến bên nhau thành đôi lứa đã thoát ra được đời khổ đau?
Hôm nay tớ lại nhớ, nhớ rất nhiều..Cả đêm tớ chẳng ngủ được gì cả,vì nỗi nhớ thể cứ hành hạ tớ, mọi người trách tớ cố chấp, tớ chẳng biết nữa, tớ cũng chẳng nói gì, chẳng cãi nửa lời,vì lần nào nhắc tới cậu, tớ cũng chỉ nhớ đến cậu.
Ngay từ đầu tình cảm của cậu vốn dĩ đã chẳng thuộc về tớ, tớ biết điều đấy chứ, nhưng lúc nào tớ cũng nuôi hi vọng, tớ mong ngóng, tớ tự nhủ là cậu cũng sẽ chẳng giống người đầu tiên mà tớ thích, thẳng thừng vứt bỏ tình cảm của tớ vào một xó đâu..Không, tớ nuôi hi vọng vì tớ thấy cậu không như thế, tớ trân trọng cậu, quan tâm cậu,lo lắng cho cậu...và thế là tớ ấp ủ hoài bão, ngày hai đứa mình thành một đôi.
Nhưng cậu lại là một người sống với hoài niệm, sống vì lí trí, vì lợi ích và vì cái tôi quá lớn của chính mình...thời gian qua tớ gò ép mình thành một hình mẫu hoàn hảo, thời gian qua tớ sống với một con người không đúng bản thân, thời gian qua tớ dốc hết lòng, dốc hết yêu thương và cả chân thành nhất cho cậu...
Nhưng sự đáp lại từ cậu luôn là chỉ cho có, vì thấy cần phải trả tớ một chút ít, vì tình cảm tớ dành cho cậu là quá nhiều...Không, tớ không trách cậu đâu, tớ vẫn chưa bao giờ tự cho phép mình trách cậu cả..Với tớ, cậu vẫn luôn là một hình mẫu quá tuyệt vời, vẫn luôn là một cái bóng quá lớn trong lòng tớ, một người mà lúc nào hay chuyện gì cũng có thể làm được tất cả.
Tình yêu chẳng thể nào nói đúng sai phải trái..Người đến thì người sẽ đi..Cuối cùng tớ dần chấp nhận sự thực rằng cậu chẳng thuộc về tớ, tớ chấp nhận cả duyên phận khi cả tớ luôn mặc định rằng vận mệnh có thể thay đổi. Tớ còn làm gì được nữa hả cậu,vì tình cảm của cậu đối với tớ, vốn dĩ cậu vẫn chẳng thèm định nghĩa nó, vì ngay từ đầu, cậu đã chẳng quan tâm rồi.
Tớ lại phải sống tiếp thôi, cho dù tôi mệt mỏi đến chừng nào..cho dù nhiều lúc tôi không thể quên nổi nổi nữa. Tớ đã chẳng dám suy tính,chẳng hề đắn đo..Nhưng rồi tớ phải rũ bỏ, tớ phải tiếp tục bước một mình, rũ bỏ để trưởng thành! Tớ vẫn sẽ dốc lòng như thế,vẫn cứ chân thành như thế......
Tớ phải đi đây thôi. Kiếp sau gặp lại, đừng bỏ lỡ cơ hội cho nhau một lần cậu nhé. Chỉ mong cậu bình an mà vùng vẫy giữa cuộc đời này...Luôn luôn cầu nguyện cho cậu.
tớ chào cậu!
by:Thông Lee
No comments:
Post a Comment