Tôi phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, ta chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Bỗng một ngày tôi thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, tôi không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có lẽ đã tới lúc tôi nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Có những ngày tôi chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! Đó là lúc tôi đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ tôi đã đánh mất và đến lúc tôi phải tìm lại nó.
Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên để rồi chực trào vỡ òa. Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là niềm nhớ. Ngoài kia phố rộng dài bước về phía nào cũng thấy chông chênh. Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình – xa lạ. Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống hối hả "Một góc bình yên"...
Đã bao lâu rồi tôi không la cà quán xá, đã bao lâu rồi tôi không thả lòng mình vào khoảng không vô tận?
Tôi thấy mình nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập.
Hình như lâu lắm rồi tôi không đi xem phim, không đi chơi như những người khác khác, tôi luôn chỉ thích độc hành tới những miền đất hứa,...?
Tôi sợ hãi thứ gọi là tình yêu, tôi mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Tôi không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên tôi dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên tôi. Và điều đó là thật...
Không ghét không hận không trách móc bởi ai cũng có cái khó của riêng mình. Chẳng sao cả, tôi nhận ra được rằng không một ai sống vì người khác, không ai sẵn sàng hy sinh cho một ai cả, ai cũng có một phần ích kỉ, ai cũng có những điều không thể làm khác.
Chính cuộc đời, những tổn thương đã dạy tôi chẳng nên đặt niềm tin ở ai tuyệt đối. Với những lời mật ngọt thốt ra một cách dễ dàng thì càng không thể tin tưởng. Có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ tự cho phép mình tin những lời đó nhưng tôi không biết sẽ có ngày đó không khi mà tôi thấy mình dần trở nên thực tế hơn, lạnh lùng hơn nếu không nói là vô cảm đi.
Tôi phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, tôi chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Là tôi ngây ngô khi nghĩ rằng cuộc đời là đường thẳng. Là tôi quá cả tin vào những điều xa lạ. Là tôi quá mong manh trước giông bão cuộc đời...
Sẽ xem là kỉ niệm và cũng không đặt niềm tin thêm một lần nào nữa cả bởi thế thôi là quá đủ rồi...
Những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim bình yên thôi khắc khoải, để tôi lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu...
Lặng lẽ đi về, lặng lẽ hòa mình vào những lo toan của cuộc sống, hòa mình vào những hối hả cùng những nỗi lo lắng muộn phiền để quên đi những hoang hoải trong tôi. Tôi để mặc cho nỗi buồn đi hoang, tôi thả cho nỗi nhớ về miền xa ấy, cho ngày trôi về phía cũ. Tôi đang cố gắng, cố gắng đưa mình ra khỏi những kí ức, những dĩ vãng một thời đã xa ấy để thôi những chênh chao khi mùa về...
Sẽ là lần cuối cùng nhắc đến. Không chối bỏ, không phủ nhận mà chỉ là muốn giữ kỉ niệm đẹp nhất về nhau...
Chào nhé!
by:Thông Lee
No comments:
Post a Comment