Monday, November 7, 2016

SỐNG KHÉP KÍN VẪN HƠN LÀ MỞ LÒNG..!

SỐNG KHÉP KÍN VẪN HƠN LÀ MỞ LÒNG,.....!

Tôi thấy rằng, tự tôi nói chuyện với bản thân, tôi tâm sự với bản thân sẽ ổn hơn và sự thật là vậy, có thể mọi người sẽ bảo tôi khác lạ, lập dị nhưng tôi chẵng còn muốn quan tâm đến những điều mọi người bàn tán nữa, tôi lo cho tôi, hơn là họ, tôi sống cho chính tôi, hơn tất cả.

Tôi đã từng không phải là người khép kín, khó gần, khó tính như giờ đây.
Có vài người bảo với tôi, tôi thay đổi, rất rất nhiều, họ luôn nói tôi này rồi nói nọ, nhưng họ cũng biết rõ, ai cũng có những lí do để thay đổi, tôi cũng vậy, họ cũng vậy. Nhưng có họ thì muốn thay đổi, tôi thỉ không, đến khi nhận ra rằng mình đã thay đổi, cũng chã còn cách nào khác, tôi không cố chấp, không bị sự ép buộc từ ai, là lẽ tự nhiên thôi.
Dần dần, tôi không còn muốn san sẻ nỗi buồn cho mọi người xung quanh nữa cũng chã còn muốn nghe những gì buồn bã từ ai. Dù gì họ với tôi, có nói bao nhiêu, kể lể thế nào về bản thân, về những gì đã trãi thì cũng có giúp gì được cho nhau, họ vẫn sẽ buồn bã, tôi vẫn vậy.
Tôi thấy rằng, tự tôi nói chuyện với bản thân, tôi tâm sự với bản thân sẽ ổn hơn và sự thật là vậy, có thể mọi người sẽ bảo tôi khác lạ, lập dị nhưng tôi chẵng còn muốn quan tâm đến những điều mọi người bàn tán nữa, tôi lo cho tôi, hơn là họ, tôi sống cho chính tôi, hơn tất cả.
Tôi luôn thấy bản thân thật phiền phức và dư thừa, tôi luôn nghĩ vậy nhưng những người xung quanh tôi thì không, nhưng dù sao tôi biết, họ chỉ không thừa nhận thôi.
Tôi cũng ít khi yêu một ai đó nữa, vì tôi thấy rằng tình yêu song phương thật đau khổ, gấp bội tình đơn phương. Tôi từng trãi cả hai thứ tình yêu ấy, cũng hiểu rõ chúng thế nào, làm con người ta hao mòn ra sao. Giờ đây, tôi chỉ yêu mà không muốn được đáp trã nữa, tôi hạnh phúc, tôi nhớ nhung, tôi buồn bã chẵng ai biết, cũng vì thế tôi cũng có thể vứt bỏ khi mình muốn. chẵng cần ai chấp nhận, dễ dàng biết bao.
Những cô gái tôi đã từng có quan hệ, tôi đã và đang nói chuyện cũng ngày ngày rời bỏ tôi mà đi,tôi hiểu vì sao và cũng cảm thấy không lạ lẫm hay đau khỗ gì, vì sự việc này, tôi cũng quen rồi, không riêng gì những cô gái, ai cũng vậy, ai cũng đi, tốt cho họ.
Tôi hay đi đâu đó một mình thay vì rủ rê ai đó cho đỡ cô đơn, nhưng dù tôi có mở lời thì cũng chả có ai, tôi biết. Tôi lang thang, tôi vào những quán ăn, những nơi ít người tới,...những nơi tôi muốn, tôi chỉ cần đến và ở đó rồi đi, nếu tôi đi với ai đó, thân hay lạ, họ lại không muốn thì mệt lắm.
Với vài người, bị cô lập nơi đông người thật đáng sợ, cũng phải ít ai nào thích thế, tôi thì thích, dù tôi chưa bao giờ bị cô lập, nhưng tôi cô lập mọi người, tôi luôn thấy mình chỉ ở một mình, dù nơi đông người hay ít, tôi thích thế.
Tôi có nhiều bạn bè, nhưng luôn chỉ cần bản thân tôi là đủ.

Tôi rất khó tiếp xúc với người lạ, dù có cũng là miễn cưỡng, tôi không thích tiếp xúc với ai ngoài bản thân, nghe thì có giống tự kỷ nhưng không chỉ là tôi sợ hãi, tôi ngại...
Tôi thích tự do nhưng cái giá của tự do là cô độc.
Tôi thích tôi giờ đây, mất mát khá nhiều nhưng bù lại, tôi là chính tôi...!
by:Thông Lee





Sunday, November 6, 2016

BỞI VÌ CUỘC ĐỜI SẼ LÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI....!

Mình muốn đi để biết được rằng thế giới ngoài kia rộng lớn và đẹp đẽ đến nhường nào. Và nó vẫn từng ngày đợi đôi bàn chân mình in dấu.

Đã lâu lắm rồi chả viết lách gì cho những thứ đã qua. Cảm thấy lúc nào mình cũng đầy đọa bản thân bằng những suy nghĩ chẳng ai thấu. Từ lúc nào trái tim đã thay mình làm mọi thứ. Lí trí chỉ biết đứng từ xa, tặc lưỡi, thở dài, rằng kệ nó đi. Mệt mỏi, áp lực như thế nào rồi cũng qua thôi. Quan trọng là khuôn mặt đừng để cho người khác biết là mình đang sa vào vũng lầy. Những lúc bản thân mệt mỏi như vậy là mình lại nằm dài ra, hoặc ngồi bó gối bên ô cửa sổ, nghe một vài bản nhạc để khiến tâm hồn được thư thái, dễ chịu hơn và mọi sự buồn bực, hay hậm hực cũng tan biến hết. Và hôm nay cũng không ngoại trừ, lại nằm dài ra, đeo headphone, ấn shuffle và ngây người thưởng thức bài hát. Những giai điệu và lời bài hát quen thuộc lại bỗng vang lên:
 "Nhiều khi anh muốn chào ra đi thật xa lắng lo mỗi ngày
 Chào những suy nghĩ gọi tên ta ngược xuôi chuyến xe cuộc đời
 Có phải con đường cần mang những chuyến đi
 Có phải tâm hồn rộng lớn khi ưu phiền..."
Lúc nào mà tâm trạng rối bời, nghe một bài hát là lại tưởng tượng cứ như mình đang là nam chính lãng mạn chết tiệt trong đấy vậy. Nhiều khi thấy nó cũng như đang thấu hiểu cho những tâm can sâu thẳm trong mình vậy. Rằng ngay lúc này, đến cả trong những giấc mơ, cũng thấy mình đang chu du đến một miền đất xa lạ với đủ thứ đẹp đẽ, thú vị trên đời, không có chút áp lực, phiền muộn nào trong cuộc sống và điều quan trọng hơn cả là được sống là chính mình trong khoảnh khắc đó!
Chẳng biết từ bao giờ mình lại có tình yêu đặc biệt với những chuyến đi, thèm khát được phóng xe vun vút trên những con đường bụi bặm; hoặc là nằm dài trên những chiếc ô tô, đeo headphone và nghe một vài bản nhạc ưa thích, mặc sức ngắm trời mây, cây cối, cảnh đẹp; hay được khởi hành với những chuyến tàu vượt ngàn nỗi nhớ sau một hành trình dài.

  
Lớn lên rồi,  tôi có những suy nghĩ rất độc lập và khác biệt ngay từ khi còn bé. Có đứa bạn đã từng nói với tôi, "trong cuộc sống có những điều mày cần phải nói ra. Không nói thì bản thân mày chịu thiệt thôi!". Có lẽ vậy mà nhiều lúc bản thân mình thiệt thòi thật nhưng cũng quen cái kiểu chấp nhận rồi. Nhưng mình đi đâu hay làm gì cũng đều biết điểm dừng mà, đã lần nào dám vượt quá giới hạn đâu.
Thế nên nhiều lúc chỉ ước mình có những khoảng thời gian tự do bay nhảy. Tôi có thể được tự do, bay nhảy làm mọi điều mình thích, tự do đi đến những nơi mình muốn hay tự một mình đi qua nhiều nơi khác nhau, được tự mình trải nghiệm các nền văn hóa khác nhau... mà không bị sự chi phối, quản giáo của phụ huynh. Tôi cứ thế mà lên đường với một trái tim trần trụi và rộng mở, với niềm khao khát được phủ kín, được lấp đầy, đổi thay. Nhìn thấy người khác đặt chân đến những miền đất mới, được khám phá ra bao điều đẹp đẽ và thú vị là trái tim tôi lại dồn dập, ước ao được đặt chân tới đó.
Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ đang thấy mình khoác balo và đi đến một nơi xa lạ, đê mê trong cái khoảnh khắc đẹp đẽ của miền đất mới, được tự mình trải nghiệm hết tất cả những gì đẹp đẽ, được thoải mái đi thăm quan khắp nơi.
Tôi có thể cảm nhận được nét mặt rạng rỡ của mình ngay cả trong giấc mơ. Nhưng vừa chạm tay vào cái là mọi thứ lại biến mất và... tỉnh giấc! Và cũng không biết bao nhiêu lần được nghỉ học là lại tranh thủ tưởng tượng xem "Hôm nay mình sẽ đi đâu nhỉ? - Chiều nay mình sẽ ở đâu và làm gì nhỉ?" Những câu hỏi thú vị cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu. Rồi cũng không biết bao nhiêu lần ước ao được ngồi trên cột mốc cây số mỗi nơi mình đến, post một vài bức hình để làm kỉ niệm, những cột mốc sẽ như đánh dấu cho mỗi bước trưởng thành của những chuyến đi vậy.
Bạn bè lúc gặp gỡ mà nghe tôi chia sẻ những cuộc hành trình trong tưởng tượng là lại kêu: tuổi trẻ có sức khỏe mà không chơi thì về già đừng hối hận; hay như đứa khác lại nói: trẻ không chơi, già mất nết, kiểu gì về già mày cũng sẽ hư hỏng. Cũng muốn được sống, trải nghiệm và chơi hết mình, chơi ra trò với cái tuổi trẻ này lắm chứ nhưng cuộc sống và hoàn cảnh đâu cho phép. Muốn thoát li ra khỏi cái vỏ bọc này từ lâu lắm rồi để vẫy vùng với trời đất, biển cả lắm chứ nhưng đâu có cơ hội. Có người nói: không thử sao biết là không thể?

20 tuổi, tôi chỉ là một thằng con trai, vẫn còn quá trẻ so với cuộc đời này. Tôi muốn đi, cần phải đi, vì tôi biết trong cuộc sống này có những kiến thức, những bài học mới, những kinh nghiệm sống mới mà tôi học được trên hành trình ấy sẽ không có một thư viện hay một giáo sư nào có thể dạy cho tôi. Tôi muốn đi để tiếp tục khám phá vẻ đẹp của cuộc sống theo phong cách riêng của mình, sẽ cảm nhận những miền đất mới bằng một trái tim rạo rực yêu thương.
Tôi phải đi để biết rằng cuộc sống này cũng có hạn, có những việc nếu không làm ngày hôm nay thì sẽ chẳng bao giờ tôi có thể làm được nữa. Tuổi trẻ ban tặng cho chúng ta nhiều thứ và chính vì thế phải tận dụng nó ngay lúc này. Bạn có thể chọn cách vừa đi làm kiếm tiền và dành một khoản kha khá để vừa hưởng thụ. Như thế cuộc sống sẽ dễ chịu và đáng sống hơn gấp bội lần. Lại có người dành 3/4 cuộc đời mình để kiếm tiền và dành dụm đến già mới hưởng thụ. Nhưng đâu phải ai trong chúng ta cũng có đủ sức khỏe khi về già để có thể thực hiện hóa được những giấc mơ còn dang dở của tuổi trẻ đúng không? Một là, vừa kiếm tiền vừa biết cách hưởng thụ. Hai là, đợi đến lúc già, ngồi trên một đống tiền thu lợi được từ tuổi trẻ hoặc tệ hại hơn là với chiếc xe lăn. Đấy, chọn cách nào thì chọn!
Còn tôi muốn đi để biết được rằng thế giới ngoài kia rộng lớn và đẹp đẽ đến nhường nào. Và nó vẫn từng ngày đợi đôi bàn chân mình in dấu.
Bởi vì cuộc đời sẽ là những chuyến đi, cứ đi để tìm lại chính mình!
by:Thông Lee









RỒI MÔT NGÀY CHÚNG TA SẼ GIÀ....!


Rồi chúng ta sẽ già, có những cuộc tình đã qua, héo úa tàn phai hay mãi chẳng nên nhụy thành hoa, nhưng có duy nhất một cuộc tình nở hoa thơm ngát mãi đến tận sau này...

Rồi chúng ta sẽ già. Thời gian sẽ nhuốm màu cỏ úa lên những vụng dại của một thời tuổi trẻ mãi chạy theo những con sóng xa bờ, đi tìm thứ tình yêu kì diệu nhất trần gian.
Chúng ta rồi sẽ nhận ra mình thấy kì lạ. Thanh xuân tặng mãi cho những người cứ trốn chạy ta, hoài cứ như vậy, chẳng nhọc nhằn bỏ cuộc.
Thế gian có chuyện nực cười: kẻ chờ - người chạy, kẻ chạy – người theo.
Hẳn chúng ta có thứ đam mê chinh phục. Phàm những gì hiển nhiên thuộc về mình dửng dưng trở thành thừa thải và bị đài ải ra vỉa hè của con tim. Cái chi khó khăn kiếm tìm mới có được bỗng thấy trân quý đến lạ thường. Những thứ xa xôi vẫn luôn là ước ao chiếm hữu luôn cháy sáng trong đầu.

Rồi chúng ta sẽ già. Và tất cả những gì chúng ta có được là người chấp nhận ở lại cùng ta, là tấm chân tình luôn xanh veo cùng năm tháng dẫu mái đầu đã điểm đầy hoa nắng. Sâu trong tiềm thức, sẽ có lúc chúng ta muốn tự hỏi lòng rằng: "Tại sao ta dừng lại ở đây – bên một người mãi mãi mà không phải là những chuyến xa khơi, chinh phục những tình yêu mới?". Tuổi trẻ có quyền được hưởng thụ những niềm vui thanh xuân đầy màu sắc. Tuổi trẻ có quyền được say đắm cùng tình yêu bằng trái tim nhựa sống tràn đầy. Tuổi trẻ có quyền được trăng hoa ong bướm khi chưa cập bến buông neo. Nhưng thời gian sẽ làm tuổi trẻ yếu mềm, làm cho trái tim mệt mỏi, làm cho suy nghĩ chính chắn hơn nếu không phải gọi bằng hai chữ "già nua". Thời gian sẽ giúp chúng ta nhận ra tất cả, rằng những gì ta cần bây giờ là một người đủ tin yêu chấp nhận cùng ta đi nốt phần đời yêu thương còn lại.
Rồi chúng ta sẽ già. Những câu chuyện đời sẽ lũ lượt qua đi. Có những người ta vẫn nhớ nhưng rồi sẽ quên. Có người, tiềm thức đã xóa sạch mọi kí ức từ lâu về họ. Có người đôi lúc mập mờ trong trí nhớ như những con đom đóm chập chờn trong đêm. Nhưng có người mãi khắc sâu trong đầu chẳng thể nào quên – là cái người gối đầu cạnh ta, cùng ta cười, cùng ta khóc, cùng ta thao thức những đêm thâu dẫu năm tháng vẫn trôi đi đều đặn.
Rồi chúng ta sẽ già, có những cuộc tình đã qua, héo úa tàn phai hay mãi chẳng nên nhụy thành hoa, nhưng có duy nhất cuộc tình nở hoa thơm ngát mãi đến tận sau này...
by:Thông Lee






CÓ MỘT NGÀY KHÔNG BIẾT ĐI VỀ ĐÂU......!

Tôi phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, ta chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.

Bỗng một ngày tôi thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, tôi không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có lẽ đã tới lúc tôi nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Có những ngày tôi chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! Đó là lúc tôi đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ tôi đã đánh mất và đến lúc tôi phải tìm lại nó.


Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên để rồi chực trào vỡ òa. Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là niềm nhớ. Ngoài kia phố rộng dài bước về phía nào cũng thấy chông chênh. Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình – xa lạ. Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống hối hả "Một góc bình yên"...
Đã bao lâu rồi tôi không la cà quán xá, đã bao lâu rồi tôi không thả lòng mình vào khoảng không vô tận?

Tôi thấy mình nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập.
Hình như lâu lắm rồi tôi không đi xem phim, không đi chơi như những người khác khác, tôi luôn chỉ thích độc hành tới những miền đất hứa,...?
Tôi sợ hãi thứ gọi là tình yêu, tôi mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Tôi không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên tôi dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên tôi. Và điều đó là thật...
Không ghét không hận không trách móc bởi ai cũng có cái khó của riêng mình. Chẳng sao cả, tôi nhận ra được rằng không một ai sống vì người khác, không ai sẵn sàng hy sinh cho một ai cả, ai cũng có một phần ích kỉ, ai cũng có những điều không thể làm khác.
Chính cuộc đời, những tổn thương đã dạy tôi chẳng nên đặt niềm tin ở ai tuyệt đối. Với những lời mật ngọt thốt ra một cách dễ dàng thì càng không thể tin tưởng. Có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ tự cho phép mình tin những lời đó nhưng tôi không biết sẽ có ngày đó không khi mà tôi thấy mình dần trở nên thực tế hơn, lạnh lùng hơn nếu không nói là vô cảm đi.


Tôi phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, tôi chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Là tôi ngây ngô khi nghĩ rằng cuộc đời là đường thẳng. Là tôi quá cả tin vào những điều xa lạ. Là tôi quá mong manh trước giông bão cuộc đời...
Sẽ xem là kỉ niệm và cũng không đặt niềm tin thêm một lần nào nữa cả bởi thế thôi là quá đủ rồi...
Những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim bình yên thôi khắc khoải, để tôi lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu...
Lặng lẽ đi về, lặng lẽ hòa mình vào những lo toan của cuộc sống, hòa mình vào những hối hả cùng những nỗi lo lắng muộn phiền để quên đi những hoang hoải trong tôi. Tôi để mặc cho nỗi buồn đi hoang, tôi thả cho nỗi nhớ về miền xa ấy, cho ngày trôi về phía cũ. Tôi đang cố gắng, cố gắng đưa mình ra khỏi những kí ức, những dĩ vãng một thời đã xa ấy để thôi những chênh chao khi mùa về...
Sẽ là lần cuối cùng nhắc đến. Không chối bỏ, không phủ nhận mà chỉ là muốn giữ kỉ niệm đẹp nhất về nhau...
Chào nhé!
by:Thông Lee



NOTE CUỐI CÙNG TỚ VIẾT CHO CẬU...
Có những thứ mất đi rồi làm tớ vĩnh viễn nuối tiếc, cũng có những thứ nếu tớ không mất đi sẽ không có được những điều tốt đẹp hơn. Tớ biết mọi chuyện xảy ra đều có lý do, bất cứ người nào ta gặp cũng đúng là người cần gặp. Và dần trưởng thành cậu nhỉ.Đôi khi, mọi chọn lựa trong mỗi thời điểm đều là phù hợp với mỗi chúng ta. Vì chắc gì, đến bên nhau thành đôi lứa đã thoát ra được đời khổ đau?
Hôm nay tớ lại nhớ, nhớ rất nhiều..Cả đêm tớ chẳng ngủ được gì cả,vì nỗi nhớ thể  cứ hành hạ tớ, mọi người trách tớ cố chấp, tớ chẳng biết nữa, tớ cũng chẳng nói gì, chẳng cãi nửa lời,vì lần nào nhắc tới cậu, tớ cũng chỉ nhớ đến cậu.

Ngay từ đầu tình cảm của cậu vốn dĩ đã chẳng thuộc về tớ,  tớ biết điều đấy chứ, nhưng lúc nào tớ cũng nuôi hi vọng, tớ mong ngóng, tớ tự nhủ là cậu cũng sẽ chẳng giống người đầu tiên mà tớ thích, thẳng thừng vứt bỏ tình cảm của tớ vào một xó đâu..Không, tớ nuôi hi vọng vì tớ thấy cậu không như thế, tớ trân trọng cậu, quan tâm cậu,lo lắng cho cậu...và thế là tớ ấp ủ hoài bão, ngày hai đứa mình thành một đôi.
Nhưng cậu lại là một người sống với hoài niệm, sống vì lí trí, vì lợi ích và vì cái tôi quá lớn của chính mình...thời gian qua tớ gò ép mình thành một hình mẫu hoàn hảo, thời gian qua tớ sống với một con người không đúng bản thân, thời gian qua tớ dốc hết lòng, dốc hết yêu thương và cả chân thành nhất cho cậu...
Nhưng sự đáp lại từ cậu luôn là chỉ cho có, vì thấy cần phải trả tớ một chút ít, vì tình cảm tớ dành cho cậu là quá nhiều...Không, tớ không trách cậu đâu, tớ vẫn chưa bao giờ tự cho phép mình trách cậu cả..Với tớ, cậu vẫn luôn là một hình mẫu quá tuyệt vời, vẫn luôn là một cái bóng quá lớn trong lòng tớ, một người mà lúc nào hay chuyện gì cũng có thể làm được tất cả.
Tình yêu chẳng thể nào nói đúng sai phải trái..Người đến thì người sẽ đi..Cuối cùng tớ dần chấp nhận sự thực rằng cậu chẳng thuộc về tớ, tớ chấp nhận cả duyên phận khi cả tớ luôn mặc định rằng vận mệnh có thể thay đổi. Tớ còn làm gì được nữa hả cậu,vì tình cảm của cậu đối với tớ, vốn dĩ cậu vẫn chẳng thèm định nghĩa nó, vì ngay từ đầu, cậu đã chẳng quan tâm rồi.
Tớ lại phải sống tiếp thôi, cho dù tôi mệt mỏi đến chừng nào..cho dù nhiều lúc tôi không thể quên nổi nổi nữa. Tớ đã chẳng dám suy tính,chẳng hề đắn đo..Nhưng rồi tớ phải rũ bỏ, tớ phải tiếp tục bước một mình, rũ bỏ để trưởng thành! Tớ vẫn sẽ dốc lòng như thế,vẫn cứ chân thành như thế......
Tớ phải đi đây thôi. Kiếp sau gặp lại, đừng bỏ lỡ cơ hội cho nhau một lần cậu nhé. Chỉ mong cậu bình an mà vùng vẫy giữa cuộc đời này...Luôn luôn cầu nguyện cho cậu.
tớ chào cậu! 
by:Thông Lee


Bạn có dám tắt thông báo sinh nhật của mình không?

Bạn đã có bao giờ suy nghĩ tắt hết thông báo sinh nhật ở Facebook, Zalo... hay chưa? Năm nay tôi đã làm như vậy năm nay đấy. Năm nay tôi đón sinh nhật không còn nhiều lời chúc trên timeline, không ảo, nhưng thực tế. Hãy cẩn thận nhé, có thế khiến bạn cô đơn một chút đó!

 Năm nay, tôi tắt hết thông báo sinh nhật mình đến mọi người, cũng khóa luôn cả tường. Bạn có thể nghĩ là tôi thật điên rồ. Nhưng, đó là cách để tôi biết nếu không có Facebook thì sinh nhật mình có bao nhiêu người nhớ đến.

Và rồi, buổi sáng không có ai hết, chỉ trừ mấy dịch vụ từ ngân hàng và nhà mạng mà thôi. Sau đó, thì là bố mẹ và anh chị em tôi. Lên Instargram, up mấy lời chúc cho bản thân mình, cũng có người like, trong đó có cả những người mình nghĩ là thân. Nhưng cuối cùng, tôi cũng không có những lời chúc từ họ.

Tôi dám chắc rằng, ai cũng đọc được điều mà tôi post trên Face hay Ins mà thôi. Có bạn nào từng như thế chưa? Có những người bạn biết là họ check FB 15 phút 1 lần nhưng tuyệt nhiên họ không like họ không chúc:) Vì sao chứ? Tôi cũng không rõ, vì khó nói lắm. Nếu là tôi thì có thể do ngại like, ngại chúc hoặc do tình cảm của mình với họ chỉ là tự mình ảo tưởng mà thôi.

Bạn có dám tắt thông báo sinh nhật của mình không?
Việc bạn tắt chế độ thông báo sinh nhật, có thế khiến bạn buồn một chút đấy, nhưng bạn có thế biết những người thực sự nhớ đến bạn. Nhờ việc này tôi có thế nói chuyện với 1 người chị tôi quen, chỉ thi thoảng gặp nhau, tôi rất quý chị từ lúc mới quen, nhưng chị lại sắp đi xa Hà Nội rồi. Tôi có thể nhận được lời chúc của 1 cậu em kém tôi 2 tuổi, gặp nhau được 1 lần đầy thành ý và cậu ý còn chuẩn bị cả quà cho tôi nữa. Tôi có thể nhận được lời chúc từ nhóm bạn của tôi. Có lẽ chỉ cần thế là đủ rồi nhỉ?

by:Thông Lee




TÔI KHÔNG CÔ ĐƠN, TÔI CHỈ TRẢI NGHIỆM CUỘC SỐNG MỘT MÌNH LÂU HƠN NGƯỜI KHÁC!


Tôi chỉ là đang sống một cách đầy đủ và trọn vẹn cuộc sống của bản thân. Tôi chỉ là chưa muốn cuộc sống của mình phải xoay quanh một người khác. Tôi chỉ là muốn nhớ lại những chuyện của quá khứ thay vì bắt đầu xây dựng tương lai. Tôi chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống một mình lâu hơn người khác một chút thôi. Vậy nên, tôi không cô đơn, tôi đang hạnh phúc.


Cuộc sống này dường như đang vội vã hơn, ai cũng lo lắng cho tương lai của chính mình. Những người mà tôi quen biết, họ luôn quan tâm đến tình yêu của bản thân mình. Còn tôi thì khác họ. Tôi chọn cô đơn. Họ có thể cười và cho rằng là do cô đơn tìm đến tôi, là do tôi kém may mắn với hai từ " hạnh phúc".
Nhưng, họ sai rồi. Tôi không hề kém may mắn, bởi tôi cho rằng mỗi chúng ta đều xứng đáng được hạnh phúc. Tôi khác họ, với họ có thể hạnh phúc là có tình yêu. Còn đối với tôi, một mình không hẳn là 1 điều xấu, là không hạnh phúc, chỉ là tôi tạm thời không chọn tình yêu là nơi trở về...
" Nếu như có một mình, tôi sẽ sống thật đơn giản và tùy hứng. Mỗi khi có ưu sầu, tôi sẽ tìm đến sự tự do. Tôi sẽ không khiến mình phải thiệt thòi, phải diễn vai phụ. Tôi cũng sẽ không làm khó chính mình... Bởi tôi cho rằng mỗi chúng ta đều xứng đáng được hạnh phúc. "
Tôi chỉ là đang sống một cách đầy đủ và trọn vẹn cuộc sống của bản thân.Tôi chỉ là chưa muốn cuộc sống của mình phải xoay quanh một người khác.Tôi chỉ là muốn nhớ lại những chuyện của quá khứ thay vì bắt đầu xây dựng tương lai.Tôi chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống một mình lâu hơn người khác một chút thôi. Vậy nên, tôi không cô đơn, tôi đang hạnh phúc.
Còn cái đối với họ là hạnh phúc ấy, không phải tôi không đi tìm mà tôi tin chúng sẽ tự tìm đến tôi vào một ngày nào đó, bởi tôi xứng đáng có được nó. Vậy nên, không cần phải vội vã làm gì, bởi tình yêu vốn dĩ luôn có những đau khổ.
by: Thông Lee