Saturday, November 18, 2017

Đam Mê là gì?

Đam mê là gì? 

- Đam mê là một cái gì đó bạn sẵn sàng đánh đổi để được sống trong đam mê đấy, Đam mê là bạn đã trải qua quá trình thực tiễn với công việc đó một thời gian,và cảm thấy thực sự yêu thích công việc và theo đuổi công việc sở thích đó tới cùng cho dù phải chấp nhận hy sinh nhiều thứ trong cuộc sống. Cái gọi là Đam Mê đó,đôi khi ta bị nhầm lẫn với ước mơ, hoài bão, khát vọng… Chả sao cả, chúng ta không phải đang ở trong một giờ học ngôn ngữ nên cứ làm sao hiểu đúng vấn đề là được, tóm lại là tôi sẽ dùng từ đam mê để đại diện cho những thứ vừa nêu trên. Theo tôi, đam mê là thứ mà một số ít người sống cùng nó cả đời, làm việc vì nó, kiếm tiền từ nó và để lại những giá trị cho người khác từ nó trong khi đó một số người lớn hơn bỏ một phần đời để tìm kiếm nó mà không thấy và phần còn lại thì không buồn quan tâm xem nó là gì. 



 Có nhiều người vẫn đang nhầm lẫn giữa " Đam Mê" và "Sở Thích", tôi xin nói rằng : Đam Mê duy nhất chỉ có một, còn Sở thích thì có nhiều, Sở thích có thể thay đổi theo thời gian. Con người có nhiều sở thích và theo thời gian, ngoại cảnh sở thích dần thay đổi. Nên nếu ai đó gán mác theo đuổi công việc đam mê mà lại dễ thay đổi, chẳng bao giờ hy sinh cho công việc đó thì nó không gọi là "đam mê" được. Tôi đồng ý rằng sở thích là cơ sở của đam mê, nhưng bạn cần biết rõ đâu là sở thích của mình và đâu là đam mê. Nhiều người có suy nghĩ như thế này: "nếu không kiếm ra tiền thì đam mê trước sau gì cũng bị thời gian nghiền nát" thật lạ là tại sao cứ phải kiếm ra tiền thì mới được coi là đam mê?  .Theo tôi thì Đam Mê tức là khi sống ta nuôi và khi chết mang theo [ mang theo cái đam mê chứ không phải tiền ].  
Có những người đam mê xe, đam mê du lịch, đam mê khám phá...v..v..thì thử hỏi rằng họ được bao nhiêu từ những đam mê đó của họ? Thẩm chí là còn phải bỏ tiền ra để được thỏa mãn cái đam mê đó. Cái họ cần ở đây là Đam Mê cho phép họ sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc riêng của họ, chứ không phải là khả năng thực tế mang lại tiền tài hay danh vọng..Cuộc sống đôi khi không phải chỉ là kiếm tiền, mà đơn giản là được sống với Đam Mê của mình.  Nếu Đam Mê kiếm được ra tiền và nuôi sống được bạn thì đó là một sự may mắn, còn nếu không thì ta được sống thêm một cuộc đời nữa của riêng ta. Hãy cứ sống với đam mê của ta đi, đừng đặt nặng vấn đề vật chất hay danh vọng,đừng chỉ vì cái xã hội thực dụng này mà làm ta từ bỏ đam mê sao? bạn sống chỉ vì vật chất sao? bạn chẳng dám sống với đam mê hả? nếu lưỡng lự thì cứ tiếp tục sống nhạt nhẽo đi.
-Mọi người đa số ai cũng có đam mê riêng của mình  nhưng để sống với đam mê đó thì được mấy ai, thường thì họ quan tâm rằng việc họ đang làm có mang lại cho họ bao nhiêu tiền tài? có vị trí nào trong xã hội hơn là quan tâm tới việc họ có thực sự đam mê công việc đó hay không?một khi đã đam mê một thứ gì đó ta cần gạt bỏ cái suy nghĩ "tiền tài, vật chất, danh vọng" vì khi đó là ta đang sống vì vật chất rồi chứ chẳng còn là đam mê nữa.  Khi ta làm công việc ta đam mê ta sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay chán nản cả,. ta sẽ làm công việc đó bằng tất cả nhiệt huyết, sựu tò mò vốn có của ta. Đam mê của ta cũng không cần phải để ai biết cả, chỉ mình ta biết là đủ, ta sẽ sống với đam mê đó của ta với một cuộc đời khác biệt. Hãy cứ đam mê mặc cho người ta cười hay người ta khen chê., chỉ cần bạn cảm thấy hạnh phúc trong niềm đam mê ấy của chính bạn. và tôi tin bạn sẽ dám sống vì Đam mê của chính bạn.
By:Thông Lee

Monday, January 9, 2017

Thanh xuân mà, ai chẳng một lần thấy chênh vênh?...
Tuổi trẻ của chúng ta, có phải ai cũng từng trải qua những cung bậc cảm xúc: vui vẻ, hạnh phúc, cô đơn, buồn bã, thất vọng... và chênh vênh?
Thanh xuân của tôi, cũng đã từng nhuốm màu của những cũng bậc cảm xúc đó. Cũng đã từng trải nghiệm biết bao màu sắc, âm thanh của cuộc sống. Thế nhưng ai cũng vậy, trước những giai đoạn quan trọng của cuộc đời bao giờ chẳng có những lúc chúng ta cảm thấy mọi thứ đang lạc bước ra khỏi quỹ đạo sẵn có của nó, rồi lại thấy chênh vênh, lạc lõng giữa biết bao người xung quanh.
Ta chênh vênh với cảm xúc, với tình yêu, với công việc và với ngay cả chính bản thân mình. Có những ngày, ta cảm giác mình đang đứng trên một sợi dây vắt vẻo, chỉ cần khẽ nhón chân là sẽ tuột, chẳng biết nên bước tiếp hay dừng lại trong khi đoạn đường phía trước đang mù mịt và phía sau cũng chẳng thể quay đầu.
Rồi những lúc đó tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mà đi đến 1 nơi xa, vô lo, vô nghĩ. Muốn bỏ hết mọi gánh nặng, mọi ưu phiền, quay trở về hồn nhiên như một đứa trẻ. Tôi đã từng nghe ở đâu đó câu này... "Cuộc sống quá ngắn để giận hờn, quá rộng để tìm được nhau. Quá nhiều nỗi đau và hối tiếc..." Ừ thì cuộc sống này ngắn lắm, có mấy đâu để mà hững hờ mãi... Tôi cũng từng chọn lựa cho việc gác lại tình cảm để theo đuổi đam mê, nhưng khi đam mê dần bị cuốn xa vào lo toan cơm áo gạo tiền thì đến lúc đó sao ta lại thèm tình cảm đến thế. Chỉ đơn giản muốn có ai đó ở bên, yêu thương mình, lo lắng cho mình, mỗi khi quá mệt mỏi có người tâm sự cùng.
Ấy thế mà lại không thể được. Phải chăng khi chúng ta còn trẻ, chúng ta chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Nhưng khi chúng ta đã có một trong hai, thì cái còn lại cũng đã biến mất tự lúc nào. Đó gọi là tiếc nuối...
Bạn trẻ của tôi ạ, thanh xuân mà, chúng ta ai chẳng một lần cảm thấy mọi thứ chông chênh như vậy, nhưng hay cứ vui vẻ đi, yêu đi, đam mê đi, để rồi sau này không phải hối tiếc hai chữ "giá như" nhé!
Cho những ai đang chênh vênh trong tuổi trẻ của mình...
Làm sao để biết đâu là con đường đúng, chẳng phải như Alice ở Xứ sở thần tiên nếu không biết mình muốn đi đâu thì có nghĩa đi con đường nào cũng vậy thôi. Trong cuộc sống những người trẻ như chúng ta sẽ có những giai đoạn hoài nghi về con đường mình chọn lựa, liệu đây có phải là con đường dành cho mình hay không? Có nên quay đầu hay bước tiếp, hay là rẽ sang một bước ngoặt mới? Khi đó hãy dành ra thời gian và suy nghĩ về những điều sau đây để tìm ra câu trả lời.
Anh muốn đi đâu?
Tôi không biết!
Thế thì anh đi con đường nào cũng vậy thôi!”
Đây là đoạn hội thoại của chàng trai Alice với chú mèo trong Xứ sở thần tiên, tuy ngắn ngủi nhưng nó đã thức tỉnh bao nhiêu người trong chúng ta?
Đã bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi, mình đang đi đâu trong hành trình của cuộc đời mình? Trong chúng ta có những người mất 4 năm đại học với một ngành nghề được ba mẹ định hướng. Chúng ta từ bỏ một công việc mình yêu thích nhưng kém phần ổn định để yên bề với một công việc nhàm chán có cái tên chung là biên chế. Thậm chí chúng ta mất đến một nửa cuộc đời để nhẫn nhịn một công việc sẽ cho mình và gia đình cuốn sổ hưu, để rồi những năm tháng cuối cùng của cuộc đời mới nuối tiếc vì đã chẳng làm được nhiều điều. Chắc chắn đã có những khoảnh khắc trong cuộc đời chúng ta cảm thấy nuối tiếc như thế, muốn làm một cái gì đó khác đi mà không đủ can đảm để thay đổi. Vậy làm sao để không phải day dứt hay nuối tiếc, chỉ có một cách là hãy đi đúng con đường.
Làm sao để biết đâu là con đường đúng, chẳng phải như Alice ở Xứ sở thần tiên nếu không biết mình muốn đi đâu thì có nghĩa đi con đường nào cũng vậy thôi. Trong cuộc sống những người trẻ như chúng ta sẽ có những giai đoạn hoài nghi về con đường mình chọn lựa, liệu đây có phải là con đường dành cho mình hay không? Có nên quay đầu hay bước tiếp, hay là rẽ sang một bước ngoặt mới? Khi đó hãy dành ra thời gian và suy nghĩ về những điều sau đây để tìm ra câu trả lời.
Bạn yêu thích, đam mê thứ gì? Người ta nói nếu bạn được làm một công việc mà mình yêu thích tức có nghĩa bạn không phải làm việc bất kì một ngày nào trong đời. Hãy nghĩ lại xem bạn yêu thích, đam mê điều gì? Bạn thích nấu ăn, thích viết lách, thích làm đồ handmade… Hay bạn có năng khiếu vẽ rất đẹp, hát rất hay và nhảy rất tuyệt. Đó sẽ là thứ đeo bám bạn cả đời như một người tình, nếu bạn quyết dứt tình để gắn bó với một công việc khác, nghĩa là cả đời bạn sẽ phải ngoại tình.
Mục tiêu của bạn là gì? Mục tiêu có ý nghĩa to lớn cho thành công của bạn, Nếu không có đích đến, chúng ta chẳng thể nào vạch được một con đường, và chúng ta sẽ lại hoang mang như cô bé Alice rằng: Tôi phải đi con đường nào? Bạn thích nấu ăn vậy thì hãy tham gia cuộc thi Vua đầu bếp hoặc mở một nhà hàng, bạn thích viết, hãy trở thành một nhà văn, nhà báo, bạn yêu âm nhạc vậy thì hãy sáng tác và tham gia một cuộc thi hay trở thành nhạc sĩ, ca sĩ… Đó chính là kim chỉ nam để bạn không bao giờ bị lạc.
Bạn sẽ làm cách nào để đến được đích? Không ít những người trẻ dành hàng giờ ngủ trên giảng đường, gật gù ở văn phòng, để làm gì ư? Có lẽ chỉ đợi hết giờ thì ra về như những con cừu ngoan ngoãn mà chẳng thể biết hay suy nghĩ được mình đến đây để làm gì. Để đi đến cái đích cuối cùng, chẳng có bí quyết nào khác ngoài việc bạn phải nỗ lực, cố gắng và học hỏi. Người ta nói trên con đường dẫn đến thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng. Vì vậy đừng bao giờ đắc ý rằng mình đang ở đúng đường nhưng lại chẳng bao giờ bước đi thì con đường đó cũng trở nên vô hình và vô nghĩa.
Chúng ta có dám đánh đổi không? Chẳng có thành công nào dễ dàng đến với chúng ta, ngay cả khi suy nghĩ có nên theo đuổi mục tiêu đó hay không cũng đã rất khó khăn rồi. Đánh đổi công việc hiện tại với mức lương ổn định, đánh đổi những cơ hội thăng tiến, sự phản đối từ người thân, cuộc sống xáo trộn, đôi khi sẽ rơi vào bế tắc. Mẹ của rapper nổi tiếng Tupac từng nói với con trai mình rằng: Nếu con không thể tìm ra thứ để sống vì nó thì hãy tìm ra thứ để chết vì nó… Vậy liệu chúng ta có dám đánh đổi không?
Đọc đến đây nếu câu trả lời của bạn là có, thì xin chúc mừng, bạn đã có được con đường đi của riêng mình. Nếu bạn vẫn còn băn khoăn thì hãy nhớ đến câu nói nổi tiếng trong tác phẩm  “Thép đã tôi thế đấy” rằng “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”
Vậy còn chần chừ gì nữa, hãy đi trên con đường bạn đã chọn. Theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.

  • Thông Lee..!